Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

HVGA(480x320) 

Tải bộ cài 
1.Giao diện đăng nhập mới 
Woa, Music City 1.2.1 tiếp tục thay đổi giao diện mới, mở ra nhiều lựa chọn mới cho người chơi. Với giao diện này hứa hẹn sẽ có thêm chức năng kết hôn và những “Happy ending” tại Thành phố âm nhạc trong thời gian tới.
2. Ra mắt hành trang mới


545826_364698773617612_779088376_n
Bức tranh Girl with a Pearl Earring là một trong những kiệt tác Hà Lan họa sĩ Johannes Vermeer và bây giờ đã có sẵn trong phiên bản bánh mì nướng
Không có nhận xét nào: 


chuyện đó. Anh khóc vì cái thân phận trớ trêu của anh, sống nội tâm cũng đã khiến anh phải đau nhiều lắm rồi. Anh hiểu hết tất cả. Em nhớ thực hiện lời hứa đó nhe, em phải cố quên anh đi, em phải nói với gia đình rằng anh là một thằng xấu xa, gian xảo để họ ghét anh, không còn đặt hy vọng vào anh nữa, từ đó em sẽ dễ chịu hơn. Phải mạnh mẽ lên, anh tin rằng rồi em sẽ vượt qua tất cả, anh biết em sẽ làm được mà. Anh sẽ đi con đường riêng của anh, số phận ông trời ban cho anh là như vậy, không thể nào thay đổi cũng không thể sống ngụy tạo lừa dối người khác được. Nhưng anh sẽ vẫn giấu kín con người này, vì anh thật sự rất sợ cái nhìn của xã hội ngó vào mình và gia đình mình. Với tất cả sự thông cảm của em, anh tin rằng em cũng sẽ giấu kín chuyện đó giúp anh. Em yên tâm, anh mạnh mẽ lắm, anh biết cách học thế nào để sống tốt mà. Em hoặc có thể đọc được những lời này, hoặc có thể không, dù thế nào thì mọi chuyện coi như đã giải quyết hết rồi. Anh chúc em sẽ có một tương lai thật tốt, sẽ là một người con gái hạnh phúc nhất! Bạn đọc giấu tên!


I900; I780; M7600; SGH-i400; SGH-i520; SGH-i450; SGH-i458; SGH-D900; SGH-D908; SGH-E898; SGH-F700




Tải bộ cài








Android




Bản màn hình lớn 480x320
chôn vùi vào quên lãng như những giòng thư khác mất thôi ah`...!!!!!!có lẽ anh dừng tay tại đây nhé...!!!!!!!
Chúc em luôn vui vẻ và đạt được những gì mình mong ước trong cuộc sống từ bỏ quan niêm thích sống tự do đi nhé...!!!!!!!!!!....hihhihihih
Điều cuối cùng anh muốn nói với em rằng"Anh yêu em" .........Hãy đáp lại tình cảm của anh nhé dù là một chút cũng được hay nhỏ nhoi để cho anh có thể mơ tưởng đến chút hi vọng tưởng chừng không bao giờ có.....!!!!!!!!!!!!!!
papa chocopai!


Cương)
Phiên bản game online trên mobile hay nhất 2013 về âm nhạc. Game được coi là phiên bản mobile của siêu phẩm Audition Online. Mini games 4K, Beatup, Đấu nhạc, …

Tải Game Xuống Máy 
Sau sự xuất hiện của Phù thủy Hạt Mít, Thành phố âm nhạc luôn rộn ràng, sôi động với những hoạt động hội nhóm, ném gạch, quay số may mắn,..mang lại sự gắn kết của cả cộng đồng. Tiếp nối những thay đổi này, phiên bản Music City 1.2.1 mang đến nhiều sự bất ngờ thú vị mới dành cho các Music Citizen.
Điểm qua một số “Bất ngờ” mới của phiên bản Music City 1.2.1 nào!


Là mạng xã hội
một anh chàng còn ngồi ghế nhà trường thế mà đã biết vương vấn tơ lòng..điều này có đánh trách không em..
anh hiểu việc trước mắt là mình phải hoc. không lên tơ tưởng đến chuyện khác ...dù biết là vậy nhưng mà anh không thể sai khiến trái tim mình đừng bồi hồi khi gặp em từ ngày ấy kể từ ngày mình gặp nhau ánh mắt em đã làm cho tim anh rung động. anh ' mắt nó len lỏi vào trong con tim anh lúc nào c
Đến gặp ngay phù thủy Hạt Mít ở khu báu vật để nâng cấp các chỉ số cá nhân.Với các chỉ số này, các Music Citizen sẽ biết “lượng sức mình” rồi nhé
Hướng dẫn nâng cấp các chỉ số mới:
Nâng cấp cánh chính là cách để người chơi gia tăng chỉ số phòng thủ.
- Cánh thiên thần cấp 1 Thủ cơ bản: 0 T

Được đăng bởi Vương Lê V
DỄ THƯƠNG SÁNG TÁC THỰC PHẨM NGHỆ THUẬT
thứ 3, 21/05/2013 14:58:43- chuyên mụcGiải Trí|Thư Giãn|
Sự Kiện : Ảnh hài hước




Tin liên quan

Tìm giải pháp sáng tạo chống tội phạm ở thế kỷ XXI
Lạ lẫm và đầy sáng tạo với ảnh kết hợp cùng tranh bút chì
Tăng cân nhanh với thực phẩm từ tự nhiên.

Ida Skivenes (Idaforst trên Instagram), một nhiếp ảnh gia norwegian trình bày dự án nghệ thuật thức ăn của mình, "Instagram sáng". Tái tạo các công trình nghệ thuật nổi tiếng trên bánh mì nướng, cô lấy cảm hứng từ cuộc sống hàng ngày để phục vụ lên một dòng hàng ngày của nghệ thuật ăn sáng tuyệt vời sử dụng các thành phần được tìm thấy trong nhà bếp của mình. Có một cái nhìn.

ăn vào lúc 08:19 Không có nhận xét nào:

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Người Đàn Ông Sau Lưng Em



Trở về Việt Nam với vết thương lòng tưởng như không thể nào hàn gắn nổi. Tôi cũng chẳng buồn làm việc.

***

Ai nói rằng tôi đang sở hữu một khối tài sản mà nhiều người mơ ước - một công việc mà ai cũng tranh giành nhau để leo lên thì tôi sẽ hạnh phúc. Quãng thời trai trẻ của tôi, tôi đã từng lao vào những cuộc tình chóng vánh. Quăng một đống tiền của cha mẹ qua cửa sổ. Thậm chí là mua cả căn biệt thự tại đất nước Pháp để có thể ôm ấp tình nhân mỗi dịp nghỉ lễ tết hoặc là xả hơi sau mỗi kì thi.

Tôi sẽ không bao giờ tỉnh ngộ nếu không từng đến với em – một người con gái xinh đẹp.


Xét về bề thế, có lẽ em chẳng bao giờ thèm đếm xỉa tới những thứ xa xỉ phẩm mà tôi đang sở hữu. Còn xét về quyền lực trong xã hội, không chắc gia đình tôi có thể có một chỗ đứng ở gần em.

Vậy mà cuộc sống vương giả như một nàng công chúa cũng chẳng làm em thấy sung sướng và hạnh phúc. Đến một lúc nào đó con người khi đã thỏa mãn hết nhu cầu của cơ thể , người ta lại cố gắng đi tìm cái phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn đó là hạnh phúc đích thực là gì?

Em sống sầu muộn đối lập với cái vẻ bề ngoài được nâng niu, chau chuốt của em. Nhưng tôi đến với em như là một nghịch lý, khi mà em cũng chẳng cần thiết để chở che thêm.

Tôi gặp em vào một đêm bên bờ sông Seine thơ mộng. Tiếng nước khẽ dập dìu xô vào bờ, khiến cung mày em dãn ra. Nhưng nhìn em tựa đang thu mình lại trong vẻ đẹp kiều diễm, vừa cổ kính, vừa hùng tráng giữa thủ đô hoa lệ. Hay em đang chạy trốn cái gì đó, mà tôi không thể nào đọc được sau đôi mắt đang đăm đắm nhìn vào hư ảo. Làn tóc vương nhẹ trên đôi vai trần nuột nà. Em thanh cao mà cô liêu đến lạ. Khiến tôi muốn xích lại gần, thật gần và thật nhẹ, như chỉ đủ để tạo thành dao động gần chạm vào cảm xúc của em.

Tôi ngồi lặng lẽ bên em. Bất chợt nghe tiếng thở dài... nhẹ lắm, như thể em vừa vội giấu nó đi. Tiếng thở mà nghe như tiếng não nề. Tôi nhón mũi giầy lại gần mũi giầy em. Chậm và khiêm nhường như một kẻ mọn hèn với người bề trên. Và bất giác em ngác ngơ nhìn sang tôi với đôi mắt vời vợi, ngân ngấn nước tự bao giờ.

- Em có thể để tựa vào vai tôi nếu muốn.

Tôi vừa nói vừa nhẫn nại kéo vai áo phẳng phiu.

Em nhoẻn miệng cười như thể tôi và em có quen nhau từ kiếp trước.

- Em cọ cái mũi có lẽ còn cay, và vùi đầu vào ngực tôi giống chú mèo con nhõng nhẽo.

Ở phương tây, người ta thật dễ dàng để lên giường cùng nhau. Nhưng đôi khi cũng khó tin lắm, khi người ta chỉ để ngủ vùi vào nhau.

Tối hôm đó, tôi nằm nghe câu chuyện về cuộc đời của em. Một bông hoa đẹp, ngọt ngào, nhưng mà mỏng manh và tàn tạ ngay từ khi trổ những mật đầu tiên. Em kể về những cơn mơ mà em từng trải qua. Những con đường ác mộng mà em phải đi.

Từ lúc đó tôi tự trói buộc mình với em. Tôi muốn trở thành một người đàn ông vĩ đại. Một người kéo em lại từ những hoang tưởng. Em cứ mãi hỏi tôi về việc em được tạo ra như thế nào.

***

Ba em là chủ tịch tập đoàn Phố Xinh. Đẹp và giàu có. Nhưng ba em không thích lấy vợ. Ông không thích sự ràng buộc với bất kì người con gái nào trong cuộc đời, dù họ xinh đẹp, đoan trang, hay giỏi giang đi nữa. Ông và một số những người trong giới thượng lưu khác thường có những chuyến viếng thăm tới những miền đất lạ. Và cũng như bản năng thúc giục, ông cũng muốn sinh con để lưu lại hình bóng, để có người thừa hưởng cơ nghiệp. Và ông bỏ một đống tiền để lựa chọn những tình trùng khỏe nhất và thụ tinh với một người con gái đẹp mà ông lựa chọn. Mọi quá trình sàng lọc đều cho thấy em sẽ trở thành một cô gái đẹp và không hề tì vết bởi sự thiếu sót nào. Tuy vậy con tàu cảm xúc của em lại bị trượt khỏi đường ray.

Bắt đầu từ câu hỏi của một giáo viên mầm non:

- Nhìn con dễ thương quá, chắc mẹ của con đẹp lắm phải không? Sao không thấy mẹ của con đi đón con vậy?

Để rồi em luôn phải khóc thét lên khi đòi mẹ. Em sống và lớn lên trong căn biệt thự với năm người vú nuôi, ba người chăm ba đứa trẻ, một người lo chuyện bếp núc, và một người gần như quản gia. Khác hẳn với hai anh trai. Em càng lớn ý nghĩ tìm mẹ cũng lớn trong em. Cho đến khi những cơn mơ về người phụ nữ còn đẫm mồ hôi với tay theo đứa bé còn dính đầy chất gây và máu cứ hiện về trong giấc ngủ của em. Em sống thu mình. Em ghét đi học vì không muốn thấy cảnh những bà mẹ ôm hôn con. Em cũng không được đi công viên hay những chỗ mà dễ gặp cảnh yêu thương gia đình. Em chống cự bằng cách gào khóc, đập phá, tuyệt thực.

Rồi cứ lay lắt mà lớn dần. Em cũng đòi đi học. Nhưng lần nào đi học cũng gây ra bao phiền toái. Ba em mời bác sĩ tới điều trị cho em về chứng rối loạn cảm xúc.

Đến một ngày khi tất cả tưởng như đã ổn. Em lại tự nhốt mình trong căn phòng đen tối. Để khi mọi người phá cửa xông vào em hét lên, che mắt vì thứ ánh sáng chói chang. Và em bắt đầu sống về đêm, mơ màng, thơ thẩn.

Tưởng như tất cả đã chấm dứt khi một ngày em bỗng nhiên rất bình thường. Và em bắt đầu học cách hòa vào cuộc sống. Em cũng tới trường, cũng vui cùng các bạn và học. Thậm chí em học rất giỏi. Nhưng đêm về, những giấc mơ kinh hãi, những tiếng nói cười cứ rộn lên trong tâm trí em.

Vào một ngày trời mưa, em chạy ra hành lang, đuổi theo bóng dáng người phụ nữ yêu kiều và em gieo mình xuống đất khi chạm tay vào mộng tưởng.

Em nằm viện suốt hai tháng trời, trải qua những ca phẫu thuật có những khi tưởng như vô vọng. Cho tới ngày em xuất viện. Em kéo tay tôi chạm vào những vết còn gợn dưới da.

Em trở thành con mèo bé nhỏ của tôi. Và tôi nghĩ tôi đã yêu em. Tôi có trách nhiệm phải che chở cho em.


Nhưng giờ này em đang ở đâu? Ở đây... đó... trên kia... Tôi đã trễ nải một chút thôi để giữ lại em trên cuộc đời này. Dù đã cố ôm em thật chặt mỗi cơn mơ. Dù đã cố nói với em rằng đó là ảo mộng. Dù đã vuốt ve em trong những cơn đau. Dù đã vỗ về em bằng tình yêu chan chứa.

Tôi nản lòng vô cùng khi thông báo cho ba của em về hiện trạng của em khi ấy. Và chỉ nhận được tiếng thở kìm lòng của ba em. Ba em nói ông không thể làm được gì khi nó sinh ra là định mệnh sai trái. Mẹ của em đã chết sau một tai nạn xe, nên ông không thể nào cho em một người mẹ được.

Khi tôi trở về căn nhà và tìm kiếm em mọi ngõ ngách, cuối cùng nhận ra em đã gieo mình xuống hồ nước.

Sự ra đi của em khiến tôi phải trân trọng hơn bao giờ hết mỗi khoảnh khắc còn tồn tại trên nhân gian.

Có những khi tôi sợ rằng, nỗi ám ảnh nào đó cũng bắt đầu gieo vào lòng tôi. Khi mà tôi không hề có cảm xúc ngay cả khi một cô đào trông thật hấp dẫn ngả vào lòng tôi.

***

Cho tới khi tôi gặp em – con nhóc. Khác với những người sống trong nhung lụa, nhìn em giản đơn và dễ gần biết dường nào. Nhìn em cười với những người xung quanh, tôi đã muốn một chút thôi, có thể lưu lại nụ cười ấy trong tim, để mỗi khi lòng lạnh giá, tôi lại lấy ra xem, và giữ cho mình sự ấm áp nhỏ nhoi.

Tôi trút bỏ vẻ lãng tử để cứ vờ tình cờ gặp em. Và cứ mỗi ngày em lại lấy đi một chút sự ngờ vực trong tôi. Và mỗi ngày em lại thêm một chút yêu thương, cho tới khi nó đầy tràn.

Một tình yêu viên mãn. Em xóa sạch sự khổ đau ngự trị nơi trái tim tôi.

Nhưng hạnh phúc có tròn trịa bao giờ?

Em đã thẳng thắn đề nghị tôi đi lấy một người khác khi căn bệnh ung thư buồng trứng quái ác là tác nhân khiến em không thể có con.

Dù tôi đã cố gắng thuyết phục em rằng, với tôi việc không có con không quan trọng bằng việc tôi không có em trong cuộc đời này. Vậy mà em vẫn rời xa tôi.

Em ôm tôi thật chặt trước khi cầu xin tôi hãy để em được giải thoát bằng việc ra đi. Em lau những giọt nước lăn dài trên khóe mắt tôi và hôn tôi nồng nàn. Tôi để em đi khi bàn tay tôi còn vương hơi ấm của em.

Lúc đầu em về nông trang, nơi mà tôi và em vẫn về nghỉ ngơi mỗi kì. Em vẫn nghe điện thoại của tôi mỗi khi. Vẫn kể cho tôi nghe về những niềm vui một ngày em hái được. Em kể về cái tia nắng sớm mai chiếu qua tán lá xuống mặt hồ lung linh ra sao. Em kể về đám mây trắng trên bầu trời êm ái thế nào. Em kể về việc, con sâu nhỏ ăn lá non thật ngộ...Và hàng ngàn những câu chuyện của em cứ kéo tôi về bên em.

Cho đến một ngày, khi tôi bắt đầu cảm nhận thấy, sự đau đớn sắp sửa ập tới với em, tôi đã về đó, đứng ở một nơi rất gần và gọi cho em. Nhìn em gạt những giọt nước lóng lánh đang rơi xuống mặt hồ, mà vẫn cố cười để tôi vui thì tôi không thể kìm lòng được nữa. Tôi bước tới đứng sau lưng em, cho tới khi bóng tôi lừng lững đổ trên bóng em, thì em đứng lên ôm tôi thật chặt. Tôi cầm bàn tay còn ướt lạnh mà cầu xin em hãy thử sức một lần nữa.

...

Trong khi em đi tôi đã nhờ những người đầu ngành giới thiệu về một loại thuốc mới, chỉ trong giai đoạn thử nghiệm, về cái tính năng có thể ngừa sự tiến triển của ung thư mà không phải phẫu thuật, hóa trị hay là xạ trị.

...

Những ngày em trở về căn nhà là những ngày tôi ngập tràn hạnh phúc khi mỗi ngày thức dậy vẫn cảm nhận thấy hơi thở ấm áp đều đặn của em. Tôi đích thân vào bếp để nấu những món ăn em thích ăn. Đôi khi cơn đau vẫn khiến em tái mặt đi, và lúc đó tôi chẳng làm được gì tốt nhất cho em ngoài việc cầm tay em thật chặt và nhìn em thật trìu mến. Tôi từng ước mình có thể chia sớt với em đôi chút. Nhưng em nói em chỉ cần bờ vai tôi để tựa, và em muốn tôi mạnh khỏe mãi mãi.


Có những đêm ôm em trong vòng tay, tôi mong em mau khỏe, để một lúc nào đó tôi lại được đắm chìm trong khúc nhạc hoan ca của xác thịt. Để tôi khiến em ngây ngất trong vị tình.

Và đời đôi khi cũng ban tặng cho ta trái ngọt. Mỗi lúc sắc môi em hồng lên, và ánh mắt em lại ngập ngời niềm tin yêu. Tôi vui sao khi thấy em bắt đầu tập những bài tập thể dục nhẹ nhàng. Tôi vui sao khi nhìn em vuốt phẳng chiếc áo sơ mi em vừa ủi. Tôi vui sao khi em ăn ngấu nghiến thức ăn còn nóng hổi vừa lấy ra từ lò vi sóng. Tôi vui sao khi em đòi đi coi phim...

Mỗi ngày em lại cộng cho tôi thêm chút niềm tin yêu.
Trang wap đọc truyện tình yêu chất lượng nhất : WapMobi.vn 
Tôi sung sướng đễn nỗi rạo rực trong người khi được ngả ngớn trong vòng tay em, lại được vùi đầu vào ngực em đang thổn thức. Tôi cứ ngỡ mình đang mơ khi đôi tay em lại mơn trớn trên cơ thể tôi. Tôi sắp chạy ra và hét lên cho cả thế giới biết tôi hạnh phúc cỡ nào khi em ghì chặt người tôi, và đôi môi chín đỏ đang cắn tôi.

Vậy là hạnh phúc đã ở lại trong gia đình tôi. Đó có phải là phép nhiệm màu cho sự nỗ lực của em, sự âm thầm hi sinh của tôi, niềm tin nơi chúng ta. Em đã dành tặng tôi chàng trai bé nhỏ đúng vào mùa lạnh giá nhất trong năm, nhưng đó lại là những giây phút bừng cháy nhất cuộc đời tôi. Cảm ơn em! Cảm ơn cuộc đời!

Nhưng những ngày tháng tiếp theo tôi biết em đang gắng gượng. Tất cả đã đi xa ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Thêm lần nữa tôi lại thấy em héo úa. Mỗi sớm mai thức dậy, tôi chỉ sợ bàn tay em đã lạnh từ bao giờ. Tôi cố gắng mang về những câu chuyện cười, chỉ để ước một lần lại được em cười khanh khách. Nhưng em lại muốn tôi đi làm. Thực sự tôi chỉ giả vờ đi để em vui thôi. Tôi biết em sợ cái nhìn níu kéo nơi tôi. Tôi biết sự giằng co của tôi với tử thần khiến tôi kiệt quệ. Tôi biết em không muốn cảm giác chia li mãi mãi để lại vết thương lòng nơi tôi.

Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới. Tôi chỉ kịp ẵm con còn đỏ và nắm vội vào bàn tay em. Tôi đã cố làm ấm lên, nhưng mà em thì không chịu. Cứ lạnh dần. Giọt nước mắt còn lăn dài trên gò má mòn mỏi, và đôi môi khô nẻ như cố mỉm cười. Khoảnh khắc đó như khoảng trời pha lê đổ xuống đầu tôi.

Bờ vai nghiêng nghiêng , để thời gian tuột mất. Làn môi run run, để hơi ấm kia tan mất.

Trái ngọt thì vẫn là trái ngọt thôi, em đã gắng gượng trong phép nhiệm màu rồi. Tôi để em ngủ vùi vào thời gian nhé.

Một ngày nào đó. Tôi lại đến sau lưng em. Lại ôm em từ đằng sau, và đặt nụ hôi lên đôi vai gầy. Một ngày nào đó, chúng ta lại đoàn viên. Ở đây, đó, hay là trên kia.

Cứ cho tôi làm người đàn ông sau lưng em nhé!

Nguồn trang :  tiểu thuyết tình yêu 

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

TRUYỆN TÌNH YÊU HAY MỚI CẬP NHẬT


Khi ta yêu nhau bằng cả trái tim

Nụ cười nở sẵn trên môi thay cho lời xin lỗi. Lan không đẹp nhưng dễ thương. Nụ cười như hoa hàm tiếu của Lan đã làm không ít chàng trai phải ngơ ngẩn.
13:30
Hớp thêm ngụm cà-phê ngồi đợi Lan. Thu kéo tay áo nhìn đồng hồ đã quá giờ hẹn gần nửa tiếng. Đang cau có vì sợ trễ giờ làm buổi chiều, Thu thở phào khi thấy dáng Lan hối hả bước vào quán. Nụ cười nở sẵn trên môi thay cho lời xin lỗi. Lan không đẹp nhưng dễ thương. Nụ cười như hoa hàm tiếu của Lan đã làm không ít chàng trai phải ngơ ngẩn.
Thu thì không có được cái nét hồn nhiên tươi trẻ đó của cô. Nhiều người hỏi Thu chắc Lan chẳng khi nào biết buồn. Thu không thể trả lời họ rằng từ ngày Đức đi, nụ cười của Lan không còn như trước. Giờ trông giống cái cười của một búp bê trong tủ kính đúng hơn. Nó chỉ đơn giản là một nét vẽ như trăng lưỡi liềm.
Có những yêu thương mới
Lan gọi nước rồi nhanh tay bật laptop, tranh thủ vẽ bài cho ca học quảng cáo buổi tối. Tay lia chuột, miệng thì không ngớt kể lại vụ tai nạn làm dòng xe kẹt cứng, đó cũng là lý do vì sao Lan đã tới trễ như đã hẹn. Thu đưa cho Lan mẫu tin tuyển người dịch thuật của một công ty quảng cáo. Lan thích thú vui mừng ra mặt.
Bỗng nhiên, cô im bặt. Khi nghe ca khúc Nhỏ ơi do ca sĩ Lâm Hùng hát. Trước kia, Đức thường hay hát cho Lan nghe bài này. Lan bần thần, ngước đôi mắt đầy hy vọng sang Thu, giọng run run:
- Hôm qua, mình gặp một người rất giống Đức.
Thu thở dài, lặng lẽ nhìn Lan. Thu biết Lan ghét bị người ta thương hại. Nhưng ngay lúc này, Thu không thể nào nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Những câu chuyện về Đức cứ lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần trong suốt thời gian hai năm qua. Đến nỗi cứ mỗi lần nghe nhắc đến một tên Đức là Thu đã thở dài ngán ngẫm. Còn Lan, chỉ cần thấy Thu vừa mở miệng: "Lan không nên thế này. Lan đừng làm thế kia..." là cô liền khỏa lấp đi: "Mình không sao!". Thu biết là Lan vẫn còn nhớ Đức rất nhiều. Có vẻ ánh mắt của Thu làm cho Lan thấy nghẹt thở. Cô uống vội ngụm cam vắt, thu dọn laptop, quầy quả chào Thu rồi đi như chạy ra khỏi quán.
Nhìn theo Lan, Thu không hiểu tại sao có những người rất yêu nhau nhưng suốt đời cứ như hai đầu của một sợi dây. Họ đi hoài, đi mãi nhưng chẳng đến được với nhau vì những điều không đáng được gọi là lý do.
7:20
Lan nhai nốt miếng bánh mì cuối cùng rồi cho xe chạy hòa vào dòng xe trên phố. Gió mát buổi sáng thổi thốc vào tóc, vào áo. Cô thả nhẹ tay ga, từ từ hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành buổi sớm mai. Hình ảnh người con trai hôm qua vẫn ẩn hiện trong đầu.
Giống Đức quá! Từ dáng người, mái tóc đến đôi mắt, nụ cười. Suýt chút nữa Lan không kềm được đã gọi lớn tên Đức ngay giữa phố. Nhưng cô biết người ấy không phải là Đức. Đức không tự nhiên mà xuất hiện ở nơi này. Và có là Đức chăng nữa, anh chẳng thể nào nhìn Lan như xa lạ và bước đi qua một cách bình thản đến thế. Ý nghĩ suốt cuộc đời này sẽ không còn nhìn thấy Đức, bất chợt khiến cặp mắt kính của Lan ướt nhòe. Cô ít khi khóc vì Đức.
Biết đâu bất ngờ
Ngày biết Lan chia tay Đức. Mọi người lo lắng cuống cuồng để rồi ai cũng phải sửng sốt khi thấy mắt Lan ráo hoảnh, chẳng ướt mà cũng chẳng sưng. Nỗi đau như một vết cắt sâu, nước mắt không thể dễ dàng xoa dịu được. Nó cứ âm ỉ từng ngày từng tháng buốt nhói trái tim. Lan cho dừng xe trước địa chỉ của công ty quảng cáo mà Thu đưa hôm qua. Lan gỡ mắt kính ra lau vội những giọt nước trong suốt...
Như muốn giấu đi cái nỗi niềm riêng ấy. Lan rụt rè gõ cửa phòng sáng tạo. Chị nhân viên trong chiếc áo khoác màu lam, đeo bảng tên Thụy liền bắt tay Lan thân thiện. Chị đưa Lan đến trước máy vi tính cùng một bản kiểm tra tiếng Anh. Lan đang chăm chú dịch, bỗng cô nghe tiếng cửa phòng bật mở. Ngước lên nhìn, Lan giật bắn người khi nhận ra là người đó, người giống hệt Đức. Chắc chắn như vậy!
Vì không lý nào trên đời này lại có đến ba người giống hệt như nhau được. Người mới bước vào phòng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn khắp phòng và nhận ra sự có mặt của Lan. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Chị Thụy vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Lan, xin làm dịch thuật. Tôi đang cho cô ấy dịch thử.
Quay sang Lan, chị tiếp:
- Đây là Khang, giám đốc sáng tạo.
Khang khẽ gật đầu chào cô. Tai Lan như ù đi. Lan lúng túng ngập ngừng đứng lên chào Khang, làm rơi cả cuốn sách dày rơi phịch xuống sàn nhà. Mặt đỏ bừng vì ngượng, Lan cúi xuống nhặt cuốn sách lên mà không quên quan sát Khang một cách kín đáo. Anh nhìn Lan một lúc rồi bước về phòng làm việc riêng. Lan ngồi xuống, cố dán mắt vào bài dịch. Những con chữ cứ như nhảy múa trước mặt.
Chiều về, Lan ghé vào quán coffeé Lucky Star đọc sách một mình, cô đọc được một câu khá hay:"Why do you always close your eyes when you are praying, dreaming or thinking about somebody? Because what you believe is not in your eyes but in your heart".
Theo thói quen. Lan mở sổ tay, nắn nót ghi câu ấy vào bằng bút nhủ. Lan luôn nhắm nghiền mắt khi nghĩ về Đức và những ngày của hai năm trước. Lan đang tin tưởng điều gì? Lan không biết. Chỉ có một cảm giác mơ hồ không rõ lắm như Đức đang ở đâu đây.
Gửi trọn tình yêu
14:00
Họ là một đôi tình nhân kỳ lạ. Ngay bản thân người con trai đã là một sự kỳ lạ. Anh ta không phải tên Khang nhưng vẫn nói với mọi người hãy gọi anh ta là Khang. Lan là nhân viên của anh ta, hiển nhiên cô phải gọi anh ấy là Khang. Khang là việt kiều Mỹ, vào công ty làm việc mới được mấy tháng nay. Ngày đầu gặp Khang, Thụy thắc mắc hỏi:
- Với những điều kiện tốt như thế, sao em không ở bên đó mà lại về đây tìm việc?
Khang khẽ mỉm cười và trả lời Thụy một câu nghe rất lạ:
- Vì em đã đánh mất một người ở đây!
Thụy không biết Khang đã đánh mất ai nhưng Thụy thấy được một điều là Khang rất thích cô bé tóc dài, đeo kính, đang làm dịch thuật cho công ty. Cô ấy tên Lan. Thụy nghĩ là họ đang yêu nhau. Không phải sự suy đoán của Thụy là vô cớ mà vì có một lần vô tình cô nhìn thấy hình của hai người trong ví của Khang. Nhưng không hiểu sao trước mặt mọi người, họ cứ như không hề biết nhau từ trước.
Rất nhiều lần,Thụy thấy Lan lén quan sát Khang. Trong ánh mắt ấy nửa thương lại nửa giận, nửa lạnh lùng lại nửa thiết tha. Nhưng chỉ nhìn thôi. Lan chưa bao giờ trò chuyện cùng Khang quá hai câu. Khang cũng vậy, anh ấy bình thản trước mặt Lan bao nhiêu thì sau lưng Lan, anh lại quan tâm đến cô bấy nhiêu.
Vào đúng sáng thứ Tư mỗi tuần, anh đều mua hoa và quà, xong lại nhờ Thụy đưa giúp cho Lan. Mỗi bản dịch gốc của Lan anh đều lưu lại cho mình bản chính, chỉ đưa qua cho Thụy bản photo để làm việc. Mỗi buổi chiều sau khi Lan vừa ra khỏi cổng bảo vệ là anh liền cho xe chạy chầm chậm theo sau cho tới khi Lan về đến tận nhà. Thụy được biết điều này qua lời than thở của chú tài xế về người sếp trẻ.
Hai người họ cứ như đang chơi trò cút bắt. Thụy thật sự không hiểu họ đang làm gì nữa? Mãi tận hai tháng sau khi Lan vào làm việc, Thụy mới thấy họ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, chứ không như lúc đầu họ chỉ nhìn nhau mà chẳng ai nói gì. Thụy đã qua cái thời yêu đương mơ mộng, chẳng vì vậy mà mọi người trong phòng hay gọi đùa là "Thụy cô cô". Nhưng khi nhìn vào họ, Thụy chợt cảm thấy tình yêu trên đời này luôn là một điều vừa kỳ diệu vừa bí ẩn.
Yêu thương trong tim
00:01
Khang mở máy vi tính coi đi coi lại những tấm hình của Lan. Thói quen đó Khang đã có trong suốt hai năm qua, mỗi khi nhớ về Lan. Nụ cười của Lan đã khiến Khang yêu ngay khi vừa gặp. Nhưng một phút nông nổi, Khang để vuột mất Lan: "Anh không muốn em phải chờ đợi mà không biết tương lai thế nào. Thôi thì mình chia tay!". Đức đã nói như vậy chỉ vì muốn dốc hết thời gian, công sức cho sự nghiệp. Lan im lặng chấp nhận, không níu kéo. Còn Đức?
Thật buồn cười cho bản thân một thằng đàn ông luôn nghĩ mình có thể làm được mọi chuyện, ngay cả vứt bỏ một tình yêu, để rồi luôn tự dằn vặt khi biết rằng không thể. Hai năm qua, Đức trăn trở tìm mọi cách đi về phía Lan. Đức về Việt nam, gặp Lan một cách tình cờ tại hội chợ sách trước khi nghĩ ra cách tiếp cận Lan một cách đàng hoàng. Bỗng dưng, Đức tự nghĩ ra một kế hoạch ngộ nghĩnh. Tại sao mình lại không thử làm quen và yêu Lan như một người hoàn toàn mới? Nỗi lo sợ mơ hồ thoáng qua: "Nếu em biết được...".
Nhưng Đức không đủ thời gian để mà do dự nhiều, anh sợ nếu anh không làm ngay, sẽ có người con trai khác mang Lan đi mất. Đức tập nhìn cô như một người xa lạ, nhưng thật ra không phải dễ dàng như Đức nghĩ. Nhất là mỗi khi Đức khao khát được ôm Lan vào lòng. Buổi đầu hẹn hò với Lan, Đức còn hồi hộp hơn cả lúc xưa. Tay Đức cứ lóng nga lóng ngóng, chỉ sợ Lan nhìn thấy cái mặt nạ mà Đức đã đeo trong hai tháng qua. Nhưng Lan vẫn bình thường.
Đức tự trách mình thật ngớ ngẩn. Với một kế hoạch hoàn hảo như vậy, đâu có gì để cho Lan phải nghi ngờ. Tay trong tay Lan sau hai năm trời, Đức nói thật nhỏ như chỉ đủ để cô nghe:
- Nếu chỉ vì anh giống bạn trai trước đây của em mà em không cho anh một cơ hội thì thật bất công với anh, đúng không?
Lan im lặng chẳng nói gì, chỉ siết nhẹ tay Đức. Lan yêu anh như cách Lan đã yêu của hai năm trước. Đức biết mình đã tìm lại được điều quí giá nhất trong cuộc đời.
Tìm được hạnh phúc
20:30
Hôm nay, là ngày sinh nhật của Lan. Dưới ánh nến lung linh huyền ảo trong cái thế giới riêng chỉ dành cho Lan và Đức. Khi tiếng đàn guitar vừa cất lên bản Nhỏ ơi. Đức ngạc nhiên khi thấy Lan tặng cho mình một hộp quà được gói rất đẹp. Sau hai năm trời xa cách Lan, Đức mới thấy lại được nụ cười ngày ấy nở tươi thắm trên đôi môi của Lan, cô giục anh mở gói quà.
Khi lớp giấy cuối cùng được mở, tấm hình của hai đứa chụp hai năm trước được hiện ra trong một chiếc khung làm bằng gỗ thông xinh xắn, giống hệt tấm hình đang nằm yên trong chiếc ví của Đức. Đức tròn xoe mắt nhìn Lan. Lan vẫn không nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Bí mật bị lật tẩy làm cho Đức đâm ra lúng túng, vẻ ngượng ngụng trông đến tội, lúc này anh chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, nhưng miệng cứ lắp bắp:
- Anh ngụy trang vụng về lắm đúng không?
Lan nhìn anh với ánh mắt thật dịu dàng, rồi nói:
- Không, anh ngụy trang "kiểu Úc" khéo lắm. Nhưng trái tim đã khẳng định cho em biết rằng Khang và Đức chỉ là một. Đức đứng lên tiến lại sát gần bên Lan, cô vòng tay ôm lấy anh:
- Không lẽ anh lại nghĩ rằng em có thể chấp nhận một người khác chỉ vỉ họ có bộ dạng giống hệt anh thôi sao? Ngốc ạ!
Trái đất dường như ngừng quay, không gian dường như lắng đọng. Qua ánh sáng lung linh của những ngọn nến, bóng của hai người hắt lên tường tan vào nhau làm một, họ trao nhau những chiếc hôn nồng nàn cháy bỏng, bất tận. Cả hai cứ ngất ngây trước khoảnh khắc của niềm hạnh phúc tuyệt vời ấy.

Truyện Ngắn - Em Nợ Anh


- ''Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu!''

*****
Nó biết anh trong một lần cúp học bất thành, và anh là cái thằng trưởng ban nề nếp tác phong phá bĩnh sự nghiệp vĩ đại của nó.
Mà trốn nhiều thì bị bắt lại nhiều, dần dần nó trở thành ''khách quen'' của văn phòng, không thèm cúp nữa mà ở hẳn trong văn phòng tán phét với anh. Tán phét mãi rồi thành quen, ngày nào chán học cũng viết giấy phép xin nghỉ 2 tiết cuối rồi tự giác lên văn phòng ngồi. Thân nhau từ bao giờ chẳng biết.
hai đứa thân nhau từ bao giờ chẳng biết
- Tiền ơi có nhớ ví không? Ví thì há miệng ngồi trông tiền về. Tiền đi chẳng giữ lời thề, đi rồi đi mãi có về nữa đâu!
- Lại viêm màng túi đầu tháng à?
- Hiuhiu, anh được thì cho em xin, hay là anh để làm tin trong nhà?
- Thôi cái thơ văn củ chuối kia đi, em còn nợ anh 12 nghìn tám trăm đồng chưa trả kìa!
- Việt Nam đồng làm gì có 800đ? Phét tó vừa thôi!
- Hôm đấy cô đi mua đồ trong siêu thị nhé!
Lấy hẳn 20 nghìn của anh mua gói kẹo chocolate, tiền dư đưa lại hẳn 7 nghìn hai trăm đồng luôn nhé!
- Người đâu mà tính toán chi li thế? Cứ xoen xoét cái mồm mà kể í?
- Không kể để em nuốt luôn à?
- Đồ keo kiệt, hừhừ... Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...
Nó dẩu môi, tay cầm bút vẽ bậy lên mặt bàn sạch sẽ
- Tiền giặt mặt bàn gồm tiền nước, tiền điện, tiền Omo, tiền Comfort, cả tiền thuê dây phơi nữa, cứ chịu khó vẽ đi rồi tính hẳn vào tiền nợ nhé! Có nghe câu ''Vay chín thì phải trả mười, phòng khi túng lỡ có người cho vay'' bao giờ chưa?
- Anh... !@&%#*/()...
* * *
- Chết rồi anh ơiiiiiii, hết sóng gió này qua đi thì phong ba bão táp khác ập tới rồi, huhu!
- Gì cơ?
- Hôm trước bị phê bình dưới cờ tội ăn vụng giờ lại bị mời phụ huynh vì tội lôi kéo ban cán sự ăn vụng cùng kìa, huhuuuu
- Lại đem xoài vào lớp à?
- Không, hôm nay em đem mít! Bọn nó xin.
- Thảo nào... Hít một phát là biết ngay! Ngày xưa mẹ em có nêm thức ăn cho em không đấy? hay là ăn nhạt quá nên em mới thiếu muối như thế?
- Anh có tin em cắn anh không? Em tuổi tuất đấy!
- Cứ thử cắn đi, một dấu răng tính tiền một chai cồn, một miếng băng cá nhân, một chai thuốc làm liền sẹo và ba mũi tiêm ngừa dại nhé!
- Không thèm chơi với anh, logic 0.2 và logic 2.0 nó khác nhau nhiều lắm!
* * *
Anh giống như anh lớn của nó, kiêm luôn việc làm bạn. Mặc dù anh cũng chẳng ''người lớn'' hơn nó bao nhiêu nhưng thỉnh thoảng vẫn lấy kinh nghiệm đi trước 1 năm ra mà cho nó ý kiến cá nhân.
Dần dần nó sinh ra thói quen chuyện gì cũng kể cho anh nghe, còn anh thì lúc nào cũng ''luôn luôn lắng nghe, luôn luôn xoắn xít'' nó, vì hành động cúp học đi ''tâm sự tuổi ô mai'' của nó khiến anh rất bực, tối về nhắn tin kể lể không được à? Đâu phải quen biết ngày một ngày hai không biết số của nhau đâu?
hai đứa dần trở nên thân thiết
Nhưng bực thì bực cũng chẳng đuổi nó đi được, sáng anh đi học, nó ở nhà trùm chăn ngủ, chiều anh đi trực thì nó vác xác đến trường vẫn tốt hơn việc nó lang thang đầu đường xó chợ nhiều.
* * *
Có một ngày...
- Này người yêu ơi anh ở chốn naoooooo? Sao không cho ta nhìn thấy bản mặt của nhauuuuuu?...
- Thôi cái ca lẻ kia đi, đứng trước mặt em đây này, bị loạn thị à mà không thấy cứ thích hỏi lung tung thế?
- Vớ vẩn, anh nhìn anh đi, tướng học sinh mặt phụ huynh, ai mà làm người yêu anh thì đứa đấy bất hạnh quá thể!
- Giờ anh nói anh thích em em có tin không?
- Thì từ trước đến giờ vẫn thích nhau mà, nhề? Thế bây giờ em nói em yêu anh anh có tin không?
- Lại bày trò gì nữa đây?
- Không, em nói thật mà. Giờ em nói em yêu anh đấy, có tin không thì bảo?
- Hềhề, anh tin...
- Tin thật à?
- ...thì anh là thằng thần kinh có vấn đề!
Nó hậm hực quay mặt đi, vừa đúng lúc tiếng trống tan trường vang lên.
Suốt một tuần sau đó, nó chẳng thèm cúp học nữa, nhờ mẹ viết hẳn đơn xin nghỉ cả tuần, anh nhắn tin cũng không thèm trả lời.
Ban đầu anh còn nghĩ nó đùa dai tí thôi, nhưng đến khi lật sổ báo cáo sĩ số ra, ngày nào ở cột Hs vắng của 11A cũng có tên nó thì anh mới giật mình.
* * *
Nó vươn vai cho tỉnh ngủ rồi để nguyên đầu bù tóc rối chạy xuống mở cửa nhà, mồm lầm bầm rủa xả đứa nào chọn giờ linh thiên quá.
- Sao lại là anh?
- Không anh thì là ai?
- Đi chết đi! Đừng có lượn lờ ở đây nữa, tuổi con đỉa à?
- Dỗi à? Anh tình nguyện làm đỉa đấy! Rắc vôi đi rồi hết dỗi nhé! Hêhê
Bao nhiêu uất ức trào ra, nó xông vào đấm anh túi bụi.
- Anh lên rừng ở với khỉ đi! Người ta là con gái đấy, người ta tỏ tình trước đấy, người ta chịu ''bất hạnh'' đấy, mà anh...huhu...
- Lúc đấy anh chưa nói hết mà! Thần kinh anh có vấn đề rồi mới tin em đấy, được chưa? Nín đi đừng khóc, nước mắt nước mũi đầy áo anh lại ghi nợ bây giờ!
- Anh ơi!
- Ơi!
- Anh yêu em thật à?
- Ừ!
- Anh ơi!
- Ơi!
- Nếu sau này không còn là người yêu của nhau nữa thì anh gọi em bằng gì?
- Vợ!
- Gì???
- Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu! Lấy tim anh rồi định trốn tránh trách nhiệm luôn à? Đừng hòng nhé!